BÁN NHÀ ĐI MẸ LÊN Ở VỚI CON.
Trời cuối thu , lá vàng rơi xào xạc.
Một nỗi buồn man mát ở trong tim.
Khu phố xưa vẫn lặng lẽ im lìm.
Dáng bà cụ đã chìm trong bóng tối.
Chuyện của bà ai nghe cũng thấy tội.
Nhắc mọi người , đừng quá vội tin con.
Ngôi nhà xưa , giờ đây cũng chẳng còn.
Bước chân trần mỏi mòn trong đêm vắng.
Bà bước đi trong lòng buồn trĩu lặng.
Giữa bốn bề yên ắng của hư vô
Con đường đời đầy cay đắng nhấp nhô.
Nước mắt rơi bên cạnh mồ chồng mất.
Thời son trẻ cả một đời tất bật.
Lo cho con được ăn học thành người.
Con trưởng thành bà mới được thảnh thơi .
Chẳng bao giờ bà cho mình lười nhác.
Khi về già với mái đầu đã bạc..
Cứ ngỡ mình cánh hạc được yên thân.
Nhưng ngờ đâu sự việc lại xoay vần.
Khóc nỗi đau khi người thân ruồng bỏ.
Ở dưới quê Bà có căn nhà nhỏ.
Với mảnh vườn trồng rau cỏ quanh năm.
Sống ở quê cuộc sống có khó khăn
Nhưng được cái đêm nằm bà dễ ngủ.
Ba người con bây giờ đã thành chủ.
Nhà khang trang với đầy đủ tiện nghi.
So người ta chúng chẳng có thiếu gì.
Mẹ ở quê chúng chẳng khi thăm hỏi
Một dự án mọi người đều mong mỏi.
Chạy qua nhà gây ỏm tỏi nhà xưa.
Chúng vội về thăm hỏi mẹ sớm trưa.
Giá đất lên chúng đưa người mua đến.
Đứa con gái mẹ vô cùng quý mến.
Nó nhẹ nhàng mẹ hãy bán nhà đi.
Về với con mẹ chẳng có thiếu gì.
Muốn mẹ sống cuối đời được hạnh phúc.
Thằng con cả nói bên tai thúc giục.
Mẹ bán nhà chắc được chục tỷ hơn.
Về sống với con , sẽ đền đáp ơn.
Công dưỡng dục cả đời con ghi nhớ.
Thằng thứ hai lại nói lời nịnh bợ.
Mẹ bán nhà hà cớ phải lo xa.
Về với con sẽ hạnh phúc chan hòa.
Mẹ con mình sẽ một nhà mãi mãi.
Vì thương con nên cuộc đời mẹ dại.
Bán căn nhà đã nếm trải buồn vui.
Một quyết định bà chẳng có điểm lùi.
Lên hôm nay bà ngậm ngùi cay đắng.
Cầu mong sao trời trong xanh biển lặng.
Tiền bán nhà mẹ tặng hết các con.
Chỉ mong sao con cái được vuông tròn.
Được báo hiếu khi mẹ còn dương thế.
Nhưng ngờ đâu con gái mình quá tệ.
Hắt hủi bà dù quan hệ mẹ con.
Ngày vui kia bây giờ cũng chẳng còn.
Đi làm về nó véo von nói móc.
Ở vài tháng nó tỏ ra hằn học.
Mẹ sang nhà Anh ( H ) ở rộng hơn
Sống nhà con tù túng mẹ dỗi hờn.
Mẹ đi đi con van ơn mẹ đấy.
Nó vừa nói vừa đưa tay khẽ đẩy.
Đùn bà đi run rẩy bước liêu xiêu.
Quần áo mẹ nó đã xếp từ chiều.
Quăng túi sách ra điều bà giận rỗi.
Đến nhà thằng hai đôi chân bước vội.
Chạm cửa nhà là nó vội nói ra.
Chưa hết tháng sao mẹ đã sang nhà.
Sang anh cả , con đi xa không tiện.
Vợ con ốm đang ở trong bệnh viện.
Không ở nhà chăm sóc được mẹ đâu.
Ngẩng mắt lên bà thấy một cái đầu.
Đứa con dâu đang cúi đầu lấp ló.
Nhìn thấy thế bây giờ bà mới tỏ.
Đứa con mình lại vứt bỏ mẹ cha.
Lê bước chân mỏi mệt đến cạnh nhà.
Bà gõ cửa ngôi nhà thằng con cả.
Từ bên trong nghe tiếng cười rộn rã .
Đúng tiếng thằng con cả của mình đây.
Trời tối đen mù mịt những áng mây.
Bà gọi mãi chẳng thấy ai lên tiếng.
Tiếng con trai vọng ra nghe đau điếng.
Bà già kia sao lại đến nhà ta.
Chưa hết tháng mà đã chạy sang nhà.
Thôi đóng cửa kệ bà ta ngoài đó.
Nghe thấy thế bây giờ bà đã tỏ.
Trời bắt đầu đã nhỏ những hạt mưa.
Bà bước đi lòng đau xót chẳng vừa.
Bên mộ chồng khi trời vừa chập tối.
Ông ơi ông , tôi thật là có lỗi .
Tôi trở về bên cạnh với ông đây.
Mưa nặng hạt và gió rít mưa mây.
Bà đã mất khi người đầy bùn đất.
Người đàn bà với cả đời tất bật.
Lo cho con với tất bật yêu thương.
Một lũ con đã lầm lỡ sai đường.
Quên chữ hiếu như một phường cặn bã.
-hết-
Sưu tầm